Kể từ khi thực hiện Kế hoạch 5 năm lần thứ 11, Trung Quốc đã bắt đầu tích cực thúc đẩy đốt rác thải đô thị như một chiến lược quản lý chất thải chính. Tuy nhiên có một yếu tố quan trọng trong quản lý chất thải liên quan đến sự tham gia của cộng đồng bao gồm cả việc xác định vị trí của các nhà máy đốt rác. Mặc dù có các quy định pháp lý về vấn đề này nhưng nó đã không được thực hiện đúng như quy định. Kết quả là các cuộc biểu tình của cộng đồng đã xảy ra chống lại việc xây dựng nhà máy rác.

Nghiên cứu điển hình về an toàn hóa chất của Trung Quốc: Lò đốt rác Lí Khanh ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông (2015), nằm trong khuôn khổ dự án do EU tài trợ: Tăng cường năng lực cho các nạn nhân ô nhiễm và các tổ chức xã hội dân sự để tăng cường an toàn hóa chất ở Trung Quốc sẽ đưa ra một trường hợp điển hình về các vấn đề xung quanh việc xây dựng nhà máy đốt rác phát điện.

Lò đốt rác Lí Khanh, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

Lò đốt rác Lí Khanh được xây dựng và vận hành bởi tập đoàn Veolia của Pháp với công nghệ đốt rác phát điện của Đan Mạch. Lò chính thức hoạt động vào năm 2006. Lò đốt rác Lí Khanh được đặt tại làng Vĩnh Hưng, thị trấn Long Quy, quận Bạch Vân, Quảng Châu thuộc tỉnh Quảng Đông với công suất đốt khoảng 1000 tấn mỗi ngày, tạo ra 320-350MW điện và 80% trong số đó được bán. Rác được đốt có tới 60-70% là chất hữu cơ. Hàm lượng nước cao dẫn tới cần thêm than làm nhiên liệu đốt bổ sung trong lò – điều này rất phổ biến trong các lò đốt rác tại Trung Quốc.

Màn hình công khai các thông số ô nhiễm của lò

Các vấn đề xảy ra

Mặc dù ban đầu được cộng đồng chấp nhận, nhưng những lo ngại về lò đốt rác ngày càng gia tăng do mùi hôi và các vấn đề sức khỏe bắt đầu xuất hiện. Một chủ doanh nghiệp cho hay: “Ngày càng có nhiều người cân nhắc rời khỏi đây. Chúng tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của rác cháy và mùi này ngày càng nồng nặc hơn.”[1] Ô nhiễm còn lan sang cả nguồn nước uống. Một người dân lớn tuổi trong làng nói với China Daily vào năm 2009 rằng: “Chúng tôi phải lấy nước uống từ bên ngoài làng. Nước ở đây chỉ có thể dùng để tưới cho cây trồng. Không ai cảm thấy an toàn khi uống nước giếng địa phương nữa.”[2] Tờ báo tiếp tục đưa tin về một cuộc thăm dò tại làng do Trung tâm Nghiên cứu và Nghiên cứu Tình hình Quảng Đông thực hiện cho thấy: “…92% cảm thấy loại cây này gây nguy hiểm nghiêm trọng cho sức khỏe của họ và môi trường tự nhiên địa phương, trong khi 97% cho biết họ phản đối việc xây dựng nó. Hầu hết tất cả những người được hỏi cho biết họ phản đối các dự án lò đốt rác vì lo ngại về dioxin.”[3]

Phản ứng tiêu cực của cộng đồng đối với lò đốt rác phản ánh sự thay đổi đáng kể trong số liệu thống kê về sức khỏe sau khi lò đốt rác bắt đầu hoạt động. Trong sáu năm từ 1989 đến 2005, chỉ có 9 người chết vì ung thư ở một ngôi làng 8000 dân gần đó.[4] Ngược lại, từ năm 2005 – 2009, sau khi lò đốt bắt đầu hoạt động, 42 người đã chết vì ung thư.[5] Các bệnh thông thường bao gồm ung thư vòm họng và hen suyễn. Một phân tích hồ sơ y tế từ ba ngôi làng gần lò đốt không tìm thấy trường hợp ung thư đường hô hấp nào từ năm 1993 đến 2005. Tuy nhiên, nhiều năm sau khi lò đốt bắt đầu hoạt động, 13 trường hợp ung thư đường hô hấp đã được phát hiện.[6]

Các quan chức chính quyền địa phương và Veolia khẳng định rằng lò đốt hoạt động theo tiêu chuẩn EU và nhiệt độ cao được sử dụng trong cơ sở sẽ phá hủy tất cả các chất ô nhiễm bao gồm dioxin và furan. Tuy nhiên, một cuộc điều tra tin tức năm 2009 cho hay trong đống tro đáy lò đã bất ngờ tìm thấy dây thừng, vải, túi nhựa màu đỏ và giày còn nguyên vẹn, cho thấy quá trình đốt cháy xảy ra không hoàn toàn.[7]

Một cuộc khảo sát phản tác dụng

Phản ứng của chính quyền địa phương đối với những lo ngại của cộng đồng về sức khỏe liên quan đến một cuộc khảo sát của Trung tâm kiểm soát dịch bệnh Quảng Châu (CDC) vào năm 2010. Kết quả khảo sát cho thấy kể từ khi lò đốt rác bắt đầu hoạt động, số ca ung thư và tử vong đã không còn tăng nữa. Các quan chức thành phố Quảng Châu đã sử dụng báo cáo này để cố gắng xoa dịu những lo ngại ngày càng tăng về lò đốt rác Lí Khanh đồng thời lên kế hoạch mở rộng cơ sở này.

Tuy nhiên, một quan chức của CDC sau đó đã thừa nhận các nhân viên của họ “…chưa bao giờ đến thăm hộ gia đình nào trong cuộc khảo sát kéo dài một tuần vào tháng 12.”[8] “Do giới hạn thời gian, kết luận được đưa ra sau khi trung tâm và cảnh sát địa phương nghiên cứu hồ sơ bệnh án tử vong và bệnh nhân ung thư từ các tổ chức y tế địa phương, không tìm thấy sự gia tăng các trường hợp ung thư do hoạt động của lò đốt rác.”[9]

Quách Ngụy Thanh, giáo sư Đại học Trung Sơn, chia sẻ: “Nhiều dân làng đã phàn nàn về tình trạng ô nhiễm không khí và nước nghiêm trọng sau khi lò đốt rác đi vào hoạt động, nhưng không có cơ quan chính phủ nào giải quyết khiếu nại của họ trong những năm qua…Chính quyền địa phương các phòng ban đã được thông báo có bao nhiêu người mắc bệnh ung thư hoặc đã thiệt mạng sau khi dự án Lí Khanh được đưa vào hoạt động. Không khó để họ đến thăm các hộ gia đình cho mục đích khảo sát.”[10] Trương Nguyên Chiêu, một nhà nghiên cứu từ Viện Nghiên cứu Môi trường Trung Quốc, đã gọi cuộc khảo sát là “…thiếu năng lực, vì không có hộ gia đình địa phương nào được các quan chức và nhân viên có liên quan đến thăm.[11] Ông Trương kêu gọi các quan chức đóng cửa lò đốt rác, nhưng thay vào đó nó được mở rộng.

Độ tin cậy về các tuyên bố an toàn của lò đốt rác Lí Khanh càng bị giảm suy giảm khi một đường ống phát nổ vào năm 2010 đã làm 5 công nhân bị thương nặng.

Các nghĩa vụ của Công ước Stockholm và các quyết định về lò đốt

Quyết định xây dựng và vận hành lò đốt Lí Khanh có liên quan trực tiếp đến các nghĩa vụ của Công ước Stockholm và các kỹ thuật được khuyến nghị. Trung Quốc đã phê chuẩn Công ước vào năm 2004 và bị ràng buộc về mặt pháp lý để thực hiện nó. Tuy nhiên, theo hiểu biết của chúng tôi, không có sự cân nhắc nào về các nghĩa vụ hoặc kỹ thuật của Công ước trong quá trình ra quyết định về lò đốt Lí Khanh.

Công ước Stockholm liệt kê “Lò đốt chất thải đô thị, chất thải nguy hại và chất thải y tế và bùn thải” là các loại nguồn có khả năng hình thành và giải phóng tương đối cao dioxin, furan, hexachlorobenzene, PCB và pentachlorobenzene – tất cả các chất độc hại có độc tính cao. Các nghĩa vụ của Công ước bao gồm yêu cầu xây dựng và thực hiện một kế hoạch hành động để giảm thiểu và khi khả thi loại bỏ hoàn toàn các chất này và báo cáo công khai kết quả. Ngoài ra, các chính phủ cũng có nghĩa vụ thúc đẩy phát triển các vật liệu, sản phẩm và quy trình thay thế hoặc sửa đổi để ngăn chặn sự hình thành và giải phóng các chất này – tất cả đều rất phù hợp với các quyết định về việc có nên xây dựng lò đốt rác hay không.

Các hướng dẫn của Công ước khá rõ ràng về việc tìm hiểu các phương án ít gây ô nhiễm trước khi xây dựng các lò đốt chất thải:

“Khi xem xét các đề xuất xây dựng các lò đốt chất thải mới, nên ưu tiên xem xét các phương án thay thế như các hoạt động giảm thiểu phát sinh chất thải, bao gồm thu hồi, tái sử dụng, tái chế tài nguyên, phân loại chất thải và thúc đẩy các sản phẩm tạo ra ít chất thải hơn. Cũng nên ưu tiên xem xét các phương pháp ngăn chặn sự hình thành và giải phóng các chất ô nhiễm hữu cơ khó phân hủy.”[12]

Công ước lưu ý rằng khi một lò đốt được đề xuất được so sánh với một giải pháp thay thế, “Tác động về sức khỏe, an toàn và môi trường của các giải pháp thay thế được đề xuất nên được so sánh với các tác động tương ứng của cơ sở được đề xuất ban đầu.”[13]

Các hướng dẫn của Công ước bao gồm các nguyên tắc quan trọng về quản lý chất thải mà các chính phủ nên thực hiện. Chúng bao gồm, “nguyên tắc giảm thiểu tại nguồn; nguyên tắc vòng đời tích hợp; và nguyên tắc thu hồi các thành phần có thể tái sử dụng và tái chế, ở mức độ lớn nhất có thể.[14] Công ước khuyến nghị “…phân loại tại nguồn những chất thải có thể làm phân trộn, tái sử dụng hoặc tái chế.[15]  Các hướng dẫn của Công ước thậm chí còn dự đoán các lò đốt sẽ làm suy yếu các nỗ lực giảm thiểu chất thải và tái chế như thế nào: “…quyết định xây dựng một cơ sở xử lý chất thải quy mô lớn mới có thể làm suy yếu các nỗ lực giảm thiểu chất thải và thu hồi tài nguyên có nguồn gốc từ chất thải. Những người đầu tư vào các cơ sở mới này thường sẽ phải đối mặt với áp lực phải đảm bảo đủ chất thải đầu vào để thu hồi vốn đầu tư của họ. Khi điều này xảy ra, cơ sở mới đôi khi có thể đóng vai trò là một lực lượng đối trọng và không khuyến khích các nỗ lực giảm thiểu chất thải hiệu quả.”[16]

Cuối cùng, các hướng dẫn của Công ước nêu rõ rằng các chính phủ nên ưu tiên giảm thiểu chất thải trước khi xây dựng lò đốt, một phần để tránh thất thoát tài nguyên và cũng để bảo vệ sức khỏe con người. “…một xã hội nên xem xét cẩn thận toàn bộ các lựa chọn và cân nhắc về quản lý chất thải trước khi đưa ra quyết định đầu tư quy mô lớn vào việc xây dựng bất kỳ lò đốt mới, bãi chôn lấp hợp vệ sinh mới, xử lý cơ học hoặc sinh học, hoặc các hình thức đầu tư tương tự khác, hoặc trang bị thêm một cơ sở hiện có cho những mục đích này.”[17] Ở Trung Quốc, nơi tỷ lệ chất thải thực phẩm ướt đặc biệt cao, Hướng dẫn nêu rõ: “Nếu chất thải hỗn hợp chứa một tỷ lệ lớn chất thải thực vật, thì nên kiểm tra khả năng ủ phân hoặc phân hủy kỵ khí”.[18]

Từ Lí Khanh đến sự phản đối đề xuất lò đốt rác Phiên Ngung

Năm 2009, một đề xuất xây dựng lò đốt rác công suất 2000 tấn/ngày ở Phiên Ngung đã gây ra các cuộc phản đối dẫn đến những lo ngại của cộng đồng xung quanh lò đốt rác Lí Khanh.

Tờ Guardian đưa tin rằng một trong những lời phàn nàn chính về đề xuất này là sự tham vấn không đầy đủ với cộng đồng về lò đốt rác. Tờ báo cũng lưu ý rằng, “Những người khác đến từ Lí Khanh – nơi đang trong quá trình mở rộng lò đốt rác bất chấp những lo ngại của cư dân gần đó rằng nó sẽ dẫn đến sự gia tăng các trường hợp ung thư. Chính phủ đã nói rằng những tuyên bố như vậy là vô căn cứ.[19] Không có đề cập nào về các nghĩa vụ hoặc kỹ thuật của Công ước Stockholm trong quá trình ra quyết định hoặc lập kế hoạch cho lò đốt Phiên Ngung được đề xuất.

Hàng trăm người biểu tình tụ tập bên ngoài các văn phòng thành phố Quảng Châu để phản đối lò đốt rác đã được lên kế hoạch; ảnh từ China Digital Times[20]

Kinh nghiệm từ cuộc khảo sát ở Lí Khanh đã củng cố sự nghi ngờ của cộng đồng và làm giảm uy tín của các quan chức thành phố. Cư dân ở Phiên Ngung biết câu chuyện này và nói với các phóng viên rằng, “Chính phủ nói với chúng tôi rằng sẽ không có bất kỳ ô nhiễm nào, nhưng chúng tôi không tin họ.”[21] Chính quyền địa phương sau đó đã phải đình chỉ kế hoạch lò đốt rác Phiên Ngung.

Phản đối việc mở rộng Lí Khanh làm tăng thêm phản đối ở Phật Sơn

Năm 2010, khoảng 300 dân làng từ Vĩnh Hưng gần lò đốt rác Lí Khanh đã tập trung trước văn phòng chính quyền Quảng Châu để lên tiếng phản đối việc vận hành và mở rộng nhà máy. Dân làng cho rằng khoảng 40 người đã chết bị ung thư kể từ khi lò đốt bắt đầu hoạt động vào năm 2006.44 Họ nói rằng, “Ban đêm, chúng tôi không dám mở cửa sổ vì không khí quá tệ.”45

Người dân phản đối việc mở rộng lò đốt rác Lí Khanh vào ngày 19 tháng 1 năm 2010; ảnh của enxinada[22]

Những lo ngại của cộng đồng bị ảnh hưởng bởi Lí Khanh đã kết hợp với sự tức giận về đề xuất xây dựng một lò đốt rác khác ở Phật Sơn gần đó ở quận Cao Minh. Điều này dẫn đến một cuộc phản đối của khoảng 400 cư dân ở quận Cao Minh.[23] Một lần nữa, không có đề cập đến các nghĩa vụ hoặc kỹ thuật của Công ước Stockholm trong quá trình ra quyết định hoặc lập kế hoạch.

Lấy số liệu về đánh giá tác động môi trường

Vai trò chính của nhân viên Dự án là theo đuổi thông tin liên quan đến Đánh giá Tác động Môi trường (ĐTM) của cơ sở Lí Khanh. Green Beagle bắt đầu bằng việc chính thức yêu cầu Cục Bảo vệ Môi trường Quảng Châu (EPB) cung cấp ĐTM cùng với dữ liệu hoạt động từ năm 2006 đến 2012 theo yêu cầu của luật pháp Trung Quốc. EPB đã cung cấp một phần thông tin về khí thải từ lò đốt rác từ năm 2006 đến 2009, nhưng từ chối công bố báo cáo ĐTM và dữ liệu phát thải của ba năm khác theo yêu cầu của pháp luật. Ngoài ra, dữ liệu do EPB cung cấp không bao gồm thông tin về phát thải kim loại nặng và dioxin – mặc dù luật pháp yêu cầu giám sát các chất này.

Vào năm 2012, các đồng nghiệp vì lợi ích công cộng tại Trung tâm Sinh thái Vu Hồ đã yêu cầu các cơ quan môi trường tiết lộ dữ liệu quan trắc khí thải của 122 lò đốt chất thải rắn trên khắp Trung Quốc. Tuy nhiên, chỉ một phần ba trong số các lò đốt này cung cấp dữ liệu, và chỉ 10% trong số đó cung cấp bất kỳ dữ liệu về phát thải dioxin.[24]

Năm 2012, Green Beagle, phối hợp với Friends of Nature và Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý cho Nạn nhân Ô nhiễm, đã đệ đơn kiện chống lại EPB Quảng Châu tại Tòa án Yuexiu để có được ĐTM cho cơ sở Lí Khanh. Trước phiên điều trần vào tháng 1 năm 2013, EPB đã công bố dữ liệu phát thải không đầy đủ trong ba năm nhưng vẫn không công khai ĐTM. Do tranh cãi lan rộng về lò đốt Lí Khanh và các cơ sở được đề xuất khác, các phương tiện truyền thông cũng như người dân bị ảnh hưởng đã chú ý đến quá trình tố tụng.[25]

Vào tháng 3 năm 2013, Tòa án Việt Tú đã phán quyết rằng EPB đã vi phạm yêu cầu trả lời nộp hồ sơ ĐTM trong vòng 15 ngày làm việc theo quy định của pháp luật. Tuy nhiên, thực tế là ĐTM chưa bao giờ được bàn giao, thậm chí đã quá thời hạn 15 ngày làm việc. Vì Tòa án không yêu cầu cung cấp báo cáo ĐTM theo yêu cầu của pháp luật, Green Beagle đã nhanh chóng kháng cáo lên Tòa án Quảng Châu để có được báo cáo ĐTM. Ngoài ra, nhân viên Dự án đã đăng ký để có được báo cáo ĐTM cho giai đoạn mở rộng của lò đốt Lí Khanh.

Một đề xuất lò đốt rác khác

Bất chấp những vấn đề nghiêm trọng do lò đốt rác Lí Khanh gây ra, sự phản đối dữ dội trước đó của công chúng và những tiết lộ về tham nhũng của chính phủ, một đề xuất lò đốt rác khác được đệ trình vào năm 2013 cho quận Hoa Đô. Ít nhất 10.000 người đã tụ tập để phản đối đề xuất xây dựng cơ sở trong khu vực sản xuất đồ da – một khu vực mà cư dân cho rằng đã có vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng.[26] Một người cha chia sẻ, “Lò đốt rác chỉ cách nhà tôi 500 mét. Tôi có hai con và tôi không muốn chúng gặp vấn đề về sức khỏe trong vài năm nữa…Hơn một nửa số túi xách trên thế giới được sản xuất tại đây – Sư Lĩnh đã đủ ô nhiễm và không thể xử lý chất thải bằng lò đốt.”[27] Cho đến nay, cơ sở vẫn chưa được xây dựng. Tuy nhiên, South China Morning Post ghi nhận công suất của lò đốt Lí Khanh là 1000 tấn mỗi ngày và thành phố Quảng Châu đang có kế hoạch xây dựng 5 lò đốt mới vào năm 2015 để xử lý 18.000 tấn rác thải mỗi ngày của thành phố.[28] Không có đề cập đến các nghĩa vụ hoặc kỹ thuật của Công ước Stockholm trong quá trình ra quyết định hoặc lập kế hoạch.

Hàng nghìn cư dân phản đối kế hoạch đốt rác ở quận Hoa Đô; Ảnh SCMP[29]

Báo cáo ĐTM của nhà máy đốt rác Lí Khanh và dữ liệu ô nhiễm

Năm 2012, nhân viên Dự án đã yêu cầu dữ liệu phát thải từ năm 2006 – 2012 và năm 2013 yêu cầu dữ liệu từ năm 2012 – 2013. Đáp lại yêu cầu, Cục Bảo vệ Môi trường Quảng Châu tuyên bố rằng họ không chịu trách nhiệm công bố báo cáo ĐTM. Điều này vi phạm luật pháp Trung Quốc và nhân viên Dự án bị gây áp lực buộc phải tiết lộ thông tin. Cuối cùng vào năm 2013, Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh Quảng Đông đã công bố Báo cáo đánh giá tác động môi trường dài 600 trang của lò đốt Lí Khanh cho giai đoạn mở rộng của cơ sở. Ngoài ra, sau khi có thêm yêu cầu từ nhân viên Dự án, Cục Bảo vệ Môi trường Quảng Châu đã công bố dữ liệu phát thải từ năm 2012 – 2013. Báo cáo  hữu ích để xem giai đoạn thứ hai của lò đốt rác Lí Khanh khác với giai đoạn đầu tiên như thế nào vì nó mô tả việc kiểm soát ô nhiễm, các công nghệ cụ thể và cả sự tham gia của cộng đồng. Thật không may, báo cáo chỉ đưa ra kết luận về “sự ủng hộ của công chúng” mà không cung cấp các câu hỏi thực tế của cộng đồng theo yêu cầu của pháp luật. Trong các trường hợp trước đây, việc không tiết lộ đầy đủ trong phần này thường chỉ ra rằng phần tham gia của cộng đồng có chứa “sự hỗ trợ” giả mạo. Dữ liệu phát thải mới bao gồm hai kết quả phân tích dioxin, cả hai đều đáp ứng các tiêu chuẩn của Trung Quốc nhưng không đáp ứng các giới hạn EU2000 như tuyên bố của cơ sở. Để nâng cao nhận thức cộng đồng, Dự án đã chia sẻ rộng rãi cả báo cáo đánh giá tác động môi trường và dữ liệu phát thải mới thông qua Weibo. Nhìn chung, việc công bố thông tin cho thấy tác động của vụ kiện Green Beagle với Cục Bảo vệ Môi trường Quảng Châu đối với việc công bố thông tin ở tỉnh Quảng Đông.

Trong khoảng thời gian này, nhân viên Dự án đã làm việc rất chặt chẽ với các nạn nhân ô nhiễm địa phương bằng cách chia sẻ tất cả dữ liệu thu được thông qua các quy trình pháp lý và cung cấp hướng dẫn về cách giám sát hoạt động của lò đốt. Cư dân địa phương đã tham gia cuộc họp ĐTM Thâm Quyến do Dự án tổ chức và chia sẻ thông tin cũng như việc quan trắc các mẫu để theo dõi.

Vai trò của thông tin

Việc thúc đẩy thành công thông tin nên có sẵn một cách hợp pháp dẫn đến bốn kết quả chính:

  • Mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với cộng đồng bị ảnh hưởng xung quanh lò đốt rác Lí Khanh;
  • Thúc đẩy thành công EPB Quảng Châu giám sát và kiểm tra khí thải đốt rác theo yêu cầu của Tiêu chuẩn kiểm soát ô nhiễm đốt rác quốc gia; điều này đã cung cấp cho công chúng tình hình phát thải cơ bản của lò đốt Lí Khanh;
  • Giáo dục cộng đồng cho người dân địa phương, các tổ chức phi chính phủ về môi trường và các nhà báo về các vấn đề chính liên quan đến quá trình ra quyết định về lò đốt, quy trình ĐTM và dữ liệu phát thải để nhiều người dân địa phương có thể làm việc để giám sát lò đốt này trong tương lai và cung cấp thông tin cho các cộng đồng khác đang đối mặt với các đề xuất về lò đốt ;
  • Khuyến khích EPB Quảng Châu và EPB tỉnh Quảng Đông tích cực hơn trong việc tiết lộ thông tin.

Các tiêu chuẩn phát thải lò đốt được thông qua gần đây sẽ áp dụng cho các cơ sở hiện có sau năm 2016. Việc điều tra thêm về dữ liệu phát thải sẽ cho thấy luật đang được thực thi như thế nào.

Bài học kinh nghiệm

Nghiên cứu trường hợp Lí Khanh đã đem lại bài học kinh nghiệm trong nhiều lĩnh vực:

Xem xét lại chính sách quản lý chất thải

Trung Quốc đã thúc đẩy và phát triển việc đốt chất thải hỗn hợp kể từ kế hoạch 5 năm lần thứ mười một. Điều này rất nguy hiểm vì việc đốt rác thải hỗn hợp không chỉ gây ô nhiễm và ảnh hưởng đến sức khỏe con người mà còn cản trở quá trình tái chế và con đường tiến tới không rác thải. Trớ trêu thay, có sự khác biệt lớn giữa chiến lược này và hàm lượng nước cao thực tế của chất thải vì ~70% là chất thải ướt chủ yếu từ thực phẩm. Do đó, việc đốt rác thải ở Trung Quốc thường liên quan đến việc bổ sung than để chất thải thực sự cháy, giống như một nhà máy điện đốt than bẩn. Các chính sách quản lý chất thải dẫn đến đốt chất thải hỗn hợp nên được sửa đổi để thúc đẩy giảm thiểu chất thải tại nguồn, phân loại chất thải, làm phân trộn và sự tham gia của người dân vào tái chế. Cuối cùng, các nghĩa vụ và khuyến nghị của Công ước Stockholm sẽ đóng vai trò là kim chỉ nam giúp xây dựng các chính sách phù hợp hơn với việc quản lý chất thải hiệu quả, đáp ứng các yêu cầu và tinh thần của công ước.

Thực hiện nhanh các nghĩa vụ của Công ước Stockholm và các kỹ thuật được khuyến nghị

Các nghĩa vụ của Công ước Stockholm khá rõ ràng về việc khám phá các phương án ít gây ô nhiễm trước khi xây dựng các lò đốt chất thải, nêu rõ rằng “cần ưu tiên xem xét các phương án thay thế như các hoạt động giảm thiểu phát sinh chất thải, bao gồm thu hồi tài nguyên, tái sử dụng, tái chế, phân loại và thúc đẩy chất thải. sản phẩm tạo ra ít chất thải hơn. Cũng nên ưu tiên xem xét các phương pháp ngăn chặn sự hình thành và giải phóng các chất ô nhiễm hữu cơ khó phân hủy.” Việc thực hiện rõ ràng các hướng dẫn này, với sự tham gia của cộng đồng có thể giúp phát triển một chính sách thống nhất giúp giảm thiểu ô nhiễm có hại trong khi vẫn quản lý chất thải hiệu quả – mà không cần xây dựng các lò đốt chất thải đô thị. Điều này cũng phù hợp với các hướng dẫn của Công ước Stockholm nêu rõ, “…một xã hội nên xem xét cẩn thận toàn bộ các lựa chọn và cân nhắc về quản lý chất thải trước khi đưa ra quyết định đầu tư quy mô lớn vào việc xây dựng bất kỳ lò đốt mới nào, một bãi chôn lấp hợp vệ sinh mới, xử lý cơ học hoặc sinh học, hoặc các khoản đầu tư tương tự khác, hoặc trang bị thêm một cơ sở hiện có cho các mục đích này.” Ở Trung Quốc, nơi tỷ lệ chất thải thực phẩm ướt đặc biệt cao, Hướng dẫn nêu rõ: “Nếu chất thải hỗn hợp chứa một tỷ lệ lớn chất thải thực vật, thì nên kiểm tra khả năng ủ phân hoặc phân hủy kỵ khí”. Các nghĩa vụ và hướng dẫn của Công ước Stockholm cần được thực hiện nhanh chóng.

Sự tham gia của xã hội dân sự trong việc thực hiện Công ước Stockholm

Công ước Stockholm bắt buộc các Bên thúc đẩy và tạo điều kiện cho công chúng tham gia vào các nỗ lực quốc gia nhằm giải quyết các chất POP được hình thành và thải ra từ các lò đốt. Tuy nhiên, khía cạnh này của việc thực hiện Công ước đang bị tụt hậu ở Trung Quốc. Như đã thấy từ trường hợp này, nếu không có sự tham gia của công chúng, Công ước Stockholm không thể được thực hiện tốt ở Trung Quốc.

Công bố thông tin

Quyền được biết của công chúng là nguyên tắc chính của an toàn hóa chất. Tuy nhiên, trường hợp này chứng minh rằng có nhiều khu vực mù mịt trong việc kiểm soát ô nhiễm lò đốt ở Trung Quốc. Chính phủ và các ngành công nghiệp một mình không thể giải quyết vấn đề. Nếu không có sự tham gia của công chúng, cam kết mà chính phủ Trung Quốc đưa ra để thực hiện Công ước Stockholm sẽ không thể thực hiện được. Bước quan trọng để khuyến khích và huy động sự tham gia của công chúng là công bố tất cả thông tin hiện có cho công chúng và thừa nhận rõ ràng thông tin nào có thể bị thiếu, để người dân bình thường có thể thận trọng với tác hại tiềm ẩn và các cộng đồng hoặc nhóm môi trường liên quan có thể hành động để giúp lấp đầy những khoảng trống. Ngoài ra, để mọi người biết tất cả các thông tin về POP – bao gồm cả những chất hình thành và giải phóng bởi các lò đốt – là nghĩa vụ thực hiện Công ước Stockholm. Điều này phải được sửa chữa.

Người gây ô nhiễm trả tiền

Trong trường hợp này, chính quyền thành phố Quảng Châu là chủ sở hữu lò đốt Lí Khanh và Veolia có hợp đồng vận hành 10 năm và nhận 50% doanh thu bán điện nếu phát điện vượt quá mức thiết kế. Không bên nào trả chi phí thực sự của lò đốt rác Lí Khanh, bao gồm cả thiệt hại về môi trường và sức khỏe cộng đồng. Trung Quốc cần một hệ thống người gây ô nhiễm phải trả tiền để các cơ sở gây ô nhiễm không chỉ đơn giản là đưa chi phí của họ ra phía người dân.

Trách nhiệm và bồi thường

Trách nhiệm pháp lý và bồi thường là một nguyên tắc quan trọng khác của an toàn hóa chất.55 Năm 2010, Hội đồng quản trị của Chương trình Môi trường Liên hợp quốc (UNEP) đã xây dựng các hướng dẫn cho luật pháp quốc gia về trách nhiệm pháp lý và bồi thường.56 Trung Quốc đã tham gia cuộc họp và quyết định đồng thuận của họ để thông qua các hướng dẫn. Quyết định thừa nhận Nguyên tắc Rio 13 và tìm cách vận hành Nguyên tắc Rio 16, nguyên tắc người gây ô nhiễm phải trả tiền. Trách nhiệm của công ty bao gồm trách nhiệm nghiêm ngặt đối với các thiệt hại do ủy quyền hoặc sơ suất. Hướng dẫn trao cho cả cá nhân và cơ quan công quyền quyền yêu cầu bồi thường, bao gồm cả thiệt hại về tài sản và tổn thất kinh tế. Theo Luật Dân sự Trung Quốc, đối với các vụ án ô nhiễm môi trường, nếu nguyên đơn chứng minh được sự tồn tại của các hoạt động gây ô nhiễm và thiệt hại về tài sản, sức khỏe thì bị đơn phải có trách nhiệm bác bỏ mối quan hệ nhân quả giữa ô nhiễm và thiệt hại. Trong trường hợp này, cần có thêm thông tin về lượng khí thải thực tế của lò đốt – đó là lý do tại sao việc công bố thông tin và quan trắc liên tục lại quan trọng đến vậy.

Cải cách pháp luật

Những tình huống như những tình huống được mô tả trong nghiên cứu điển hình này sẽ không bao giờ được giải quyết nếu không có một tập hợp các thể chế mới được hồi sinh để có thể giải quyết một cách khách quan những loại ô nhiễm này và những tác hại tiếp theo. Trường hợp này, giống như nhiều trường hợp khác, cho thấy nhu cầu cấp thiết phải cải cách pháp lý hiệu quả nhằm tạo ra các thể chế hành chính và pháp lý thực sự công bằng để điều chỉnh ô nhiễm

Nhung Nguyễn tóm tắt

Nghiên cứu điển hình về an toàn hóa chất của Trung Quốc: Lò đốt rác Lí Khanh ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông (tháng 5/2015)

Trong khuôn khổ dự án do EU tài trợ: Tăng cường năng lực cho các nạn nhân ô nhiễm và các tổ chức xã hội dân sự để tăng cường an toàn hóa chất ở Trung Quốc


[1] http://www.chinadaily.com.cn/bizchina/2009-11/27/content_9065176.htm

[2] http://www.chinadaily.com.cn/bizchina/2009-11/27/content_9065176.htm

[3] http://www.chinadaily.com.cn/bizchina/2009-11/27/content_9065176.htm

[4] http://news.sina.com.cn/c/sd/2009-11-26/111519132701.shtml

[5] http://news.sina.com.cn/c/sd/2009-11-26/111519132701.shtml

[6] http://news.sina.com.cn/c/sd/2009-11-26/111519132701.shtml

[7] http://news.sina.com.cn/c/sd/2009-11-26/111519132701.shtml

[8] http://www.newsgd.com/news/GDNews/content/2010-01/13/content_8081998.htm

[9] http://www.newsgd.com/news/GDNews/content/2010-01/13/content_8081998.htm

[10] http://www.newsgd.com/news/GDNews/content/2010-01/13/content_8081998.htm

[11] http://www.newsgd.com/news/GDNews/content/2010-01/13/content_8081998.htm

[12] Stockholm Convention BAT/BEP Guidelines V. Waste incinerators http://chm.pops.int/Implementation/BATBEP/BATBEPGuidelinesArticle5/tabid/187/Default.aspx

[13],14,15,16 Stockholm Convention BAT/BEP Guidelines : Introduction http//chm.pops.int/Implementation/BATBEP/BATBEPGuidelinesArticle5/tabid/187/Default.aspx

[17],18 Stockholm Convention BAT/BEP Guidelines: Introduction http://chm.pops.int/Implementation/BATBEP/BATBEPGuidelinesArticle5/tabid/187/Default.aspx

[19] http://www.theguardian.com/environment/2009/nov/23/china-protest-incinerator-guangzhou

[20] http://www.zonaeuropa.com/20091123_1.htm

[21] http://www.theguardian.com/environment/2009/nov/23/china-protest-incinerator-guangzhou

[22] https://www.youtube.com/watch?v=xxZCGr0r9cI

[23] http://www.chinadaily.com.cn/china/2010-01/26/content_9375511.htm

[24] Personal communication with the Wuhu Ecological Center

[25] More than ten newspaper and TV stations reported on the hearing Nandu, Guangzhou Daily, Yangcheng Evening News, Guangzhou TV, New Express, Oriental TV, and South China Morning Post.

[26] http://www.scmp.com/news/china/article/1283465/10000-join-protest-against-incineration-guangzhou 22

[27] http://www.scmp.com/news/china/article/1283465/10000-join-protest-against-incineration-guangzhou

[28] http://www.scmp.com/news/china/article/1283465/10000-join-protest-against-incineration-guangzhou

[29] http://www.scmp.com/news/china/article/1283465/10000-join-protest-against-incineration-guangzhou

xvideosgostosa coheteporno xxx neti XXX porno xxx video sesso xxx ไทย porno hindi porn